Thơ đề vịnh Đồi Trại Thủy

Trong tác phẩm Bước lãng du của thi sĩ Quách Tấn có đoạn, đại để là:

Năm 1802, tiêu diệt được nhà Tây sơn, chúa Nguyễn lên ngôi lấy niên hiệu là Gia Long. Năm mươi sáu năm sau (1858), tàu chiến của thực dân Pháp nả đại pháo vào cửa Đà Nẵng, rồi lần hồi đặt nền thống trị trên toàn cõi nước Việt, thì cái tên Trại Thủy được chính thức ghi trên bản đồ và trên giấy tờ của nhà cầm quyền. Nhưng kể từ ấy, những gì đã dựng lên trên và chung quanh đồi Trại Thủy đều lần lượt hư nát. Thời tiền chiến, Thi Nại Thị lên chơi Trại Thủy có mấy câu cảm khái rằng:

Bước chân lên hòn Trại Thủy,Dừng chân anh nghỉ,Anh nghĩ chuyện đời xưa:Lầm chữ Trung bao kẻ bị lừa,Bọc thây da ngựa để dựng cơ đồ cho ai?Vơi vơi bể rộng sông dài,Đống xương vô định ai người khói hương?Thêm thương đoàn nghĩa sĩ,Dù khuất vẫn treo gương...Cuộc đời dù nắng dù sương,Nghìn thu vững chí tự cường cùng non.[2]